đpbb chi tái thế tình nhân chương 4


Đông Phương Bất Bại chi tái thế tình nhân

chương 4

6122996677820196714

Hạ Vũ: Ta thực sự thấy Khoan ca rất hợp vai Liên đệ nha *xoa xoa tay*

Nhìn hai người trước mặt, Dương Liên mở miệng nói : “Hai người các ngươi từ nay về sau hầu hạ giáo chủ. Ta sẽ dẫn các ngươi đến, nhưng nhớ kỹ không được tùy ý ra vào nơi ở của giáo chủ, chỉ khi nghe ta phân phó mới có thể đi vào. Chỗ ở của giáo chủ cũng không được phép tiết lộ. Nếu như để ngoại nhân biết, không cần ta nói hẳn các ngươi cũng tự biết hậu quả.”

“Vâng, nô tài đã hiểu, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài. Thỉnh tổng quản đại nhân yên tâm.” Hai người lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói.

“Yên tâm, cũng không phải bắt các ngươi làm việc gì nặng. Chỉ là đồ ăn mỗi ngày của giáo chủ ta sẽ ghi lại trên giấy, các ngươi xem rồi phân phó phòng bếp làm, sau đó đưa vào là tốt rồi. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, phần tốt là không thể thiếu các ngươi .”

Đợi hai người đều rời đi, Dương Liên lại gọi một người tới.

“Ta hỏi ngươi, ờ…… Mấy nữ nhân kia đều ở trong viện của ta sao?” Ngồi trên ghế, Dương Liên có chút nghiến răng nghiến lợi nói. Dương Liên Đình đáng chết, đã lưu lại cục diện rối rắm còn muốn lão tử thu thập.

“Không biết tổng quản đại nhân đêm nay muốn gọi vị nào?” Hạ nhân đứng bên nghe vậy lập tức trên mặt lộ ra nụ cười khiêm tốn hỏi.

“Đáng giận, thật cho là mình là hoàng thượng sao còn hỏi muốn gọi vị nào?” Nghe xong lời này, Dương Liên nhịn không được chửi ra tiếng. Mắng xong lại thấy hạ nhân một bộ thần sắc kinh ngạc cùng sợ hãi, mới đột nhiên giật mình nhớ ra hắn bây giờ chính là Dương Liên Đình, Dương Liên ho vài tiếng nói :“Ngươi hiện tại đuổi hết mấy nữ nhân kia đi cho ta. Nếu nguyện ý đi thì cấp cho chút ngân lượng, còn nếu không muốn thì …… ngươi cứ giết hết cho ta. Đừng để ta nhìn thấy các nàng lần nữa.”

“A ? Tổng quản đại nhân, vậy là sao? Chẳng lẽ là giáo chủ lại……”

“Ngươi quản cái rắm ! Hay ngươi không muốn sống nữa? Đây là chuyện ngươi có thể hỏi sao? Bảo ngươi làm gì thì ngươi làm, nếu sau sáng mai để ta biết sự tình còn chưa được giải quyết, có tin ta cắt đầu ngươi hay không?” Trừng mắt nhìn người nọ, Dương Liên hung tợn nói, lập tức khiến hắn sợ tới mức quỳ trên mặt đất không ngừng cam đoan.

Giải quyết xong mọi chuyện, Dương Liên nhìn sắc trời rồi hướng tiểu viện bước tới. Mở cửa vào liền thấy Đông Phương Bất Bại vẫn đang nằm trên giường như lúc mình rời đi, bất quá hắn vừa tiến đến bên giường, Đông Phương Bất Bại đã mở mắt.

“Còn chưa ngủ sao?” Ngồi vào bên giường, Dương Liên nhìn Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng hỏi.

“Liên đệ tới còn có chuyện gì sao?” Từ lúc Dương Liên rời đi, Đông Phương Bất Bại vẫn chưa hề ngủ. Nhớ tới Dương Liên vừa ôn nhu đối đãi hắn, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa đắng chát. Bởi hắn biết rõ Dương Liên Đình làm như vậy nhất định lại là có việc cầu hắn. Thôi cứ như vậy đi, nếu như hắn có thể tiếp tục ôn nhu với mình như vậy, cho dù hắn cầu chuyện gì, bản thân cũng sẽ hết lòng đáp ứng hắn.

“Không có việc gì, chính là vết thương của ngươi khiến ta lo lắng. Hay là đêm nay ta ở lại đi.” Nói đến đây, Dương Liên cũng có chút kinh ngạc, bởi trong ấn tượng của hắn hình như Dương Liên Đình chưa bao giờ ngủ lại đây.

“Liên đệ muốn lưu lại sao… chuyện này……” Đông Phương Bất Bại có chút không thể tin được nhìn Dương Liên, cũng không biết cảm giác đang trào lên trong lòng mình lúc này là gì.

“Thế nào? Không được sao?” Nhìn thần sắc quái lạ của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên có chút thiếu kiên nhẫn, hung ác hỏi.

Thấy Dương Liên Đình tỏ ra tức giận, Đông Phương Bất Bại vội vàng đáp : “Tất nhiên là được. Liên đệ nếu lưu lại, ta trong lòng thực vui vẻ. Chỉ là sợ Liên đệ nhiều chỗ không quen.”

“Có cái gì không quen.” Cuối cùng cũng có được đáp án như mong đợi, Dương Liên không nói hai lời liền thoát ngoại bào trèo lên giường, kéo qua chăn của Đông Phương Bất Bại trùm lên cả hai.

Thân thể có chút cứng ngắc, Đông Phương Bất Bại hai mắt nhắm nghiền lại. Dương Liên trở mình, không hề phát giác người bên cạnh hơi khác thường, trực tiếp vươn tay kéo Đông Phương Bất Bại ôm vào trong ngực, dịch dịch tay một chút cho hắn thoải mái rồi mới lên tiếng : “Ngươi bị thương, ta sợ ngươi trong lúc ngủ lộn xộn khiến miệng vết thương nứt ra rồi lại không hay. Vẫn là thế này thì an toàn.”

Sắc mặt có chút phiếm hồng, Đông Phương Bất Bại từ từ nhắm mắt lại,  thanh âm hơi run rẩy nói : “Vậy làm phiền Liên đệ.”

Ha ha cười một tiếng, Dương Liên trong lòng lúc này cực kỳ hài lòng,  tay đang ôm người lại càng kéo sát lại. Dương Liên nằm một lúc lại đưa mắt liếc sang, thấy Đông Phương Bất Bại hai mắt nhắm nghiền nhưng gò má lại ửng đỏ khả nghi. Dương Liên trong lòng như có cái gì vừa động, nâng đầu hôn một cái lên mặt Đông Phương Bất Bại.

“Liên đệ……” Động tác này của Dương Liên hiển nhiên là khiến Đông Phương Bất Bại vô cùng kinh ngạc, mở lớn hai mắt ra nhìn về phía hắn. Trong ánh mắt có thâm tình, có kích động, có cao hứng, khiến Dương Liên nhìn vào trong lòng lại một hồi đau đớn.

“Đông Phương…… Trước kia là ta cô phụ ngươi, nhưng chuyện hôm nay khiến ta hiểu rõ lòng mình rất nhiều, cũng nhận rõ nhiều chuyện. Ta rốt cuộc phát hiện ra trong lúc chính mình lâm vào hiểm cảnh, người ta nghĩ tới là ai, cũng biết từ lúc nhìn thấy ngươi bị thương trong lòng ta thấy thế nào.”

“Vậy Liên đệ nghĩ tới ai? Trong lòng lại thế nào?” Đông Phương Bất Bại run giọng hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Dương Liên giờ lại ươn ướt.

“Lúc ta lâm vào nguy hiểm trong lòng lại chỉ lo lắng cho ngươi, thấy ngươi bị thương ta lại càng đau lòng. Đông Phương…… hôm nay ta mới hiểu được ngươi mình thực sự quan tâm, lo lắng là ai. Ta tự biết trước kia nhiều lần làm những chuyện tổn thương ngươi, cô phụ ngươi. Ta không cầu ngươi tha thứ, chỉ cầu ngươi cho ta cơ hội, để ta sửa đổi, để ta tiếp tục lưu lại bên cạnh ngươi, ở cùng ngươi, chiếu cố ngươi.” Nói đến đây, Dương Liên cảm thấy mình trong lòng mình thật sự sinh ra cảm giác đau đớn cùng áy náy. Những lời này tựa như từ lâu đã bị chôn cất dưới đáy lòng hắn, là những lời đã rất lâu hắn mới có can đảm để nói ra.

“Liên đệ, ta không trách ngươi. Chỉ cần nghe ngươi nói như vậy, cho dù là muốn mạng của ta, ta cũng sẽ không một câu oán hận.” Cầm tay Dương Liên, Đông Phương Bất Bại trên mặt lộ ra thần tình cảm động vui sướng, thâm tình nhìn hắn.

“Ta muốn mạng ngươi làm gì, ta muốn chính là ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là người trân quý nhất trong lòng Dương Liên Đình ta. Ta còn muốn cùng ngươi vượt qua cả đời, không được nói cái gì mà muốn chết nữa.” Nói xong, Dương Liên nhìn gò má Đông Phương Bất Bại biến thành hồng nhạt, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi hắn lại càng thêm thâm tình. Trong tâm vừa động, ngẩng đầu liền hôn lên môi Đông Phương Bất Bại.

Thấy Đông Phương Bất Bại vẫn đang cực kỳ kinh ngạc, Dương Liên trực tiếp dùng lưỡi cạy mở môi hắn, hôn đi vào, không ngừng mút lấy hương dịch trong cái miệng nhỏ kia. Đến tận khi Dương Liên rời ra, Đông Phương Bất Bại mới kịp phản ứng, sắc mặt lại càng đỏ bừng một mảnh, trong mắt lộ ra kinh ngạc cùng hoan hỉ.

“Mùi vị thật thơm ngon. Nể tình trên người ngươi có thương tích, ta hôm nay hãy bỏ qua ngươi. Hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi.” Cười đểu một tiếng, Dương Liên nằm xuống ôm lấy Đông Phương Bất Bại. Ánh mắt xấu xa vừa bắt gặp vành tai đỏ bừng của hắn thì tâm tình lại càng tốt, mở miệng hấp duyện vành tai đáng thương kia, đến tận khi Đông Phương Bất Bại có chút chịu không nổi phải lên tiếng mới hài lòng buông tha cho hắn.

Trong tâm sảng khoái, Dương Liên rất nhanh liền ngủ mất. Hắn ngủ say như chết, tận đến khi thấy bên người nóng rực mới cau mày tỉnh ngủ. Dương Liên cố mở hai mắt tèm nhèm, quay đầu liền thấy người mình đang ôm vào ngực trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng toàn thân lại nóng hừng hực. Dương Liên lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy xem xét Đông Phương Bất Bại.

“Đông Phương ! Tỉnh, tỉnh ! Ngươi không sao chứ?”

“Liên đệ……” Mở mắt ra, Đông Phương Bất Bại có chút mỏi mệt nhìn Dương Liên.

“Ngươi phát sốt. Để ta đi tìm Bình Nhất Chỉ.” Sờ lên trán Đông Phương Bất Bại, Dương Liên lập tức đứng dậy mặc vào quần áo.

“Đừng ! Ta không sao, chỉ cần ngủ một đêm là được.” Tay giữ chặt vạt áo Dương Liên, Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói.“Liên đệ không cần lo lắng.”

“Cái gì ngủ một đêm là khỏi? Ngươi đã sốt đến mức này rồi. Nghe lời, để Bình Nhất Chỉ xem cho ngươi.” Vỗ vỗ tay Đông Phương Bất Bại, Dương Liên trong lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, nhẹ giọng khuyên.

“Ta không muốn gặp người ngoài. Liên đệ nếu thực sự lo lắng, đánh một chậu nước giúp ta hạ nhiệt là tốt rồi.” Lắc đầu, Đông Phương Bất Bại kiên định nói.

Dương Liên thấy vậy cũng không còn cách nào khác, đành phải đi lấy một chậu nước lạnh, thấm ướt khăn rồi đặt lên trán hắn.

“Trên người khó chịu lắm không? Miệng vết thương có đau không? Nhất định là do vết thương nên mới phát sốt .” Đổi một lần khăn lạnh, Dương Liên có chút lo lắng hỏi.

“Ta không sao, Liên đệ yên tâm.” Thấy Dương Liên lo lắng cho mình, Đông Phương Bất Bại trong lòng tràn lên cảm giác ấm áp, vừa cười vừa an ủi hắn.

Có chút tức giận nhìn Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Hậm hực nói.

“Sau này không được phép nói không sao. Ngươi có sao không chẳng lẽ ta không nhìn ra được sao? Ta cho ngươi biết, nếu đến hừng đông ngươi còn chưa hạ sốt, ta nhất định gọi Bình Nhất Chỉ tới.”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy hơi nhíu mày. Mấy năm gần đây hắn thực sự không muốn gặp người ngoài.

“Sao? Trên người khó chịu lắm à?” Vừa thấy Đông Phương Bất Bại nhíu mày, Dương Liên lập tức quan tâm hỏi han.

Thấy Dương Liên như vậy, Đông Phương Bất Bại trong lòng bỗng run lên, đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn khao khát có một người ở bên, quan tâm mình, lại không nghĩ đến hôm nay hắn thật sự nhận được phân tình cảm này.

“Ân.” Nhẹ giọng đáp một tiếng liền thấy Dương Liên càng trở nên sốt ruột, Đông Phương Bất Bại trong lòng tràn đầy một mảnh ấm áp cùng hạnh phúc.

“Không được, ta hiện tại đi gọi Bình Nhất Chỉ đến.” Vừa nghe Đông Phương Bất Bại thừa nhận trong người không thoải mái, Dương Liên lại càng lo lắng. Bởi trong ấn tượng của hắn, Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ tỏ ra suy yếu như vậy. Kể cả khi ở trước mặt hắn hành động như một nữ tử cũng chưa từng như hiện tại, nhu nhược làm đau lòng người.

“Không cần. Trên người ta có chút lạnh, Liên đệ ôm ta là được rồi.” Kéo tay Dương Liên, Đông Phương Bất Bại ôn nhu nói.

Nghĩ nghĩ một chút, Dương Liên đành lên giường đem Đông Phương Bất Bại ôm vào ngực, quả thực cảm thấy thân thể mới nãy còn nóng rực bây giờ lại lạnh như băng, nhanh chóng bắt lấy hai tay hắn ủ vào trong ngực. “Nếu đến mai vẫn chưa lui sốt, ta nhất định gọi Bình Nhất Chỉ tới.”

“Ân.” Rút vào trong ngực Dương Liên, Đông Phương Bất Bại khóe miệng lộ ra tiếu dung, an tâm nhắm nghiền hai mắt.

Bài này đã được đăng trong Uncategorized và được gắn thẻ , , , , , , , . Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

2 Responses to đpbb chi tái thế tình nhân chương 4

  1. vân yên nói:

    đông phương mĩ nhân của ta cuối cùng cũng được hạnh phúc huhu

Sao nỡ quay mông đi không lời từ biệt?